Game PC

Những Tựa Game SNES Hay Bị Lãng Quên Mà Game Thủ Việt Nên Khám Phá

Ra mắt lần đầu vào năm 1991, hệ máy Super Nintendo Entertainment System, hay được biết đến nhiều hơn với tên gọi SNES, là hệ máy chơi game bán chạy thứ bảy của Nintendo tính đến hiện tại.

Có lẽ con số đó nghe không mấy ấn tượng so với tiêu chuẩn ngày nay, nhưng vào thời điểm đó, SNES là hệ máy 16-bit bán chạy nhất và là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến console thế hệ thứ tư.

Giống như hầu hết các hệ máy console bán chạy nhất của Nintendo, chìa khóa cho thắng lợi đó nằm ở thư viện game đồ sộ của SNES. Hệ máy này quy tụ vô số tựa game “đỉnh của chóp”, nhiều đến nỗi không một người chơi nào có thể trải nghiệm hết tất cả chúng.

Dù bạn lớn lên trong kỷ nguyên đó hay chỉ mới quan tâm đến game retro gần đây, có không ít tựa game SNES đã bị lãng quên và ít được biết đến trong cộng đồng game thủ nói chung.

Một số tựa game này đã có bản port, bản phát hành lại, thậm chí là remake và remaster trong thời hiện đại, nhưng dù vậy, chúng vẫn không đạt được độ nổi tiếng như những người “đồng trang lứa”. Nếu bạn đã chơi chán chê các tựa game kinh điển quen thuộc, đây là những cái tên mà bạn nên cân nhắc thử sức.

10. ActRaiser

Game “Thượng Đế” Đúng Nghĩa

Người chơi điều khiển chiến binh trong phân đoạn chiến đấu của ActRaiserNgười chơi điều khiển chiến binh trong phân đoạn chiến đấu của ActRaiser

Trong quá khứ, “God game” (game Thượng Đế) thường được dùng để chỉ các game quản lý quy mô lớn như SimCity, dù ngày nay thuật ngữ này ít phổ biến hơn. Có thể nó đã lỗi thời, hoặc có thể đơn giản là không có đủ game quản lý nơi bạn thực sự được đóng vai một vị thần.

Nếu bạn không tin điều đó tồn tại, thì có lẽ bạn chưa bao giờ chơi ActRaiser.

ActRaiser liên tục chuyển đổi giữa hai chế độ chơi: mô phỏng quản lý thế giới (overworld management sim) và game hành động đi cảnh màn hình ngang (sidescrolling action game). Ở chế độ thứ nhất, bạn cần xây dựng dân số, thiết lập các tuyến đường thương mại và các hoạt động quản lý khác, trong khi ở chế độ thứ hai, bạn trực tiếp điều khiển một bức tượng chiến binh để đối phó với quái vật và trùm.

ActRaiser, nói một cách đơn giản, mang lại cảm giác “thỏa mãn”. Tác giả bài viết gốc cảm thấy một số game quản lý đôi khi khá bực bội vì không thể trực tiếp can thiệp khi gặp rắc rối.

Trong ActRaiser, khi có quái vật đe dọa vương quốc của mình, người chơi có thể ngay lập tức vung kiếm và cho chúng thấy ai mới là kẻ nắm quyền. Điều này mang tính chủ động và cực kỳ thỏa mãn, giống như việc bạn tiêu diệt một con gián trong bếp vậy.

9. Plok

Vung Chi Thoải Mái

Nhân vật Plok bắn nắm đấm của mình về phía kẻ địchNhân vật Plok bắn nắm đấm của mình về phía kẻ địch

Thật khó hiểu tại sao, nhưng có điều gì đó ở những nhân vật game có bộ phận cơ thể (tay, chân) nổi lơ lửng lại mang đến sự cuốn hút đặc biệt. Nó đúng với Rayman, đúng với Dynamite Headdy, và chắc chắn nó cũng đúng với Plok.

Điểm khác biệt lớn là thay vì chỉ đầu hay nắm đấm, Plok có thể phóng cả tay và chân của mình ra liên tục.

Plok là một game hành động đi cảnh (action platformer) mang cảm giác tương tự Rayman, đưa bạn lao qua các màn chơi và đánh bại kẻ thù bằng cách phóng tay chân. Thỉnh thoảng, bạn sẽ tìm thấy những hộp quà biến bạn thành một trong số các bộ trang phục đặc biệt, mỗi bộ đi kèm với một vũ khí mạnh mẽ.

Không có gì quá “cao siêu” về Plok, nó chỉ đơn giản là một game đi cảnh được thiết kế tốt và cực kỳ vui nhộn. Động lực của nhân vật là cố gắng lấy lại lá cờ bị đánh cắp, một điều mà tác giả bài viết gốc thấy rất dễ đồng cảm, chưa kể còn hài hước khi Plok hoàn thành màn chơi và tìm thấy thứ không phải lá cờ của mình, như một chiếc quần lót chẳng hạn.

8. Zombies Ate My Neighbors

Nỗi Ám Ảnh Tuổi Thơ

Hình ảnh zombie và người sói trong game Zombies Ate My NeighborsHình ảnh zombie và người sói trong game Zombies Ate My Neighbors

Thời thơ ấu, tác giả bài viết gốc có một người bạn mà ông gọi một cách “hào phóng” là “bạn”, người này luôn độc chiếm quyền chơi SNES mỗi khi họ gặp nhau.

Nếu tác giả phản kháng, người bạn đó sẽ đe dọa đưa vào đĩa game gây ám ảnh nhất với ông: Zombies Ate My Neighbors. Màn hình tiêu đề màu đỏ quay cuồng với tiếng cười độc ác khiến ông sợ hãi, ông tự nhận là thế.

Tuy nhiên, bỏ qua “chấn thương tâm lý” thời thơ ấu, Zombies Ate My Neighbors thực sự rất vui khi chơi cùng bạn bè. Thiết kế màn chơi kiểu mê cung khuyến khích việc khám phá kỹ lưỡng, và sự đa dạng của vũ khí giúp bạn có nhiều cách “quái chiêu” để tiêu diệt lũ xác sống.

Khi trưởng thành, tác giả càng thêm trân trọng cách trình bày của Zombies Ate My Neighbors, vì nó chứa đầy những chi tiết hài hước gợi nhắc đến các bộ phim kinh dị hạng B (schlocky horror movies) như Tremors và Invasion of the Body Snatchers. Chỉ có điều, đừng yêu cầu tác giả chơi game này cho đến khi vào hẳn trong trò chơi; ông vẫn chưa thể nhìn thẳng vào màn hình tiêu đề đó…

7. Sunset Riders

Hành Động Miền Tây Cổ

Nhân vật chiến đấu với trùm Simon Greedwell trong Sunset RidersNhân vật chiến đấu với trùm Simon Greedwell trong Sunset Riders

Thập niên 90 là kỷ nguyên vàng của game thùng (arcade games), đặc biệt là các game đi cảnh đánh đấm (side-scrolling beat ’em ups). Một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa tại Chuck E. Cheese không thể thiếu cảnh sáu đứa trẻ túm tụm quanh chiếc máy X-Men cỡ lớn, tranh giành nhau xem ai được chọn Colossus.

Một tựa game đặc biệt từ thời kỳ đó mà tác giả bài viết gốc luôn yêu thích là Sunset Riders của Konami, tựa game này thay thế việc đấm đá bằng bắn súng.

Điều khiến Sunset Riders trở nên thú vị là vì mọi người đều sử dụng súng thay vì cận chiến, không kẻ thù nào thực sự nằm ngoài tầm với của bạn. Ngay khi bất kỳ kẻ địch nào xuất hiện trên màn hình, bạn sẽ bắt đầu nhấn nút bắn liên tục như thể ngày tận thế vậy.

Tất nhiên, điều này cũng đúng với kẻ địch, vì vậy bạn cần sẵn sàng nhảy né khi một viên đạn lóe sáng bay về phía mình.

Sunset Riders là một trong những tựa game “nuốt xu” yêu thích của tác giả trong những năm chơi game thùng, và bản port trên SNES luôn là một món quà tuyệt vời. Ông thường chọn chơi nhân vật thứ tư, Cormano. Không ai khác có thể đội chiếc mũ sombrero màu hồng đỉnh như anh chàng đó, và cho đến ngày nay, vẫn chưa có ai làm được.

6. Goof Troop

Được Thiết Kế Bởi Shinji Mikami

Nhân vật Goofy đang ôm một thùng đồ vật trong game Goof TroopNhân vật Goofy đang ôm một thùng đồ vật trong game Goof Troop

Nếu bạn là một đứa trẻ thập niên 90, gần như chắc chắn bạn đã lớn lên cùng các bộ phim hoạt hình Disney Afternoon như Darkwing Duck, TaleSpin, và Goof Troop. Tất cả đều là những bộ phim hay, và dù các game dựa trên phim thường tệ, một số trong đó lại khá hay.

Có thể nói, một trong những tựa game hay nhất đó là Goof Troop trên SNES, tình cờ đây là tác phẩm thứ ba được thiết kế bởi Shinji Mikami. Vâng, chính Shinji Mikami, cha đẻ của Resident Evil, đã thiết kế Goof Troop.

Goof Troop hơi giống với A Link to the Past, nhưng chú trọng hơn vào các câu đố và ít hơn vào chiến đấu. Cả Goofy lẫn Max đều không thể tự vệ trực tiếp bằng sức mạnh của mình, nhưng bạn có thể đẩy lùi kẻ thù bằng đá ném hoặc làm chúng choáng váng bằng dây móc.

Cả hai nhân vật chỉ có thể giữ một vật phẩm cùng lúc, vì vậy bạn cần cân nhắc cẩn thận công cụ nào sẽ giúp giải quyết câu đố nào hiệu quả nhất.

Goof Troop là một trong những tựa game SNES đầu tiên mà tác giả bài viết gốc chơi khi còn bé, ông và một người bạn đã dành hàng giờ liền cho nó. Họ luôn bị mắc kẹt ở cùng một chỗ vì cả hai đều không biết mình đang làm gì, nhưng game chưa bao giờ hết vui.

5. The Legend Of The Mystical Ninja

Di Sản Bị Lãng Quên Của Konami

Gameplay của tựa game The Legend of the Mystical NinjaGameplay của tựa game The Legend of the Mystical Ninja

Một trong những dòng game trụ cột cũ của Konami là Ganbare Goemon, hay “Let’s Go, Goemon,” một series game đi cảnh với nhân vật chính gợi nhớ đến người anh hùng ngoài vòng pháp luật huyền thoại, Goemon Ishikawa.

Là một series đậm chất Nhật Bản, nó không mấy phổ biến ở phương Tây, nhưng đã có một vài bản port được bản địa hóa, trong đó bản đầu tiên là Legend of the Mystical Ninja.

Mystical Ninja là một game kết hợp nhẹ nhàng giữa hành động và RPG, chia các màn chơi thành các thị trấn mở và các phần đi cảnh tuyến tính. Bạn kiếm tiền và nâng cấp trong thị trấn, sau đó chiến đấu qua một màn chơi chính thức để đối đầu với trùm. Đây không phải là một game dễ, nhưng tiềm năng khám phá đáng ngạc nhiên, chưa kể đến đồ họa hài hước, khiến cuộc hành trình trở nên đáng giá.

Giống như nhiều tựa game kinh điển của Konami, Mystical Ninja chơi vui nhất khi có bạn bè, và tác giả bài viết gốc đã có những khoảng thời gian tuyệt vời chơi cùng bạn bè khi lớn lên. Cá nhân ông thích Ganbare Goemon 2 hơn, vì đây là lần đầu tiên robot khổng lồ của Goemon xuất hiện, nhưng vì game đó chưa bao giờ ra mắt ở phương Tây, nên Mystical Ninja là lựa chọn thay thế tốt nhất.

4. Captain Commando

Linh Vật Thực Sự Của Capcom

Nhân vật Captain Commando phóng điện tấn công kẻ thùNhân vật Captain Commando phóng điện tấn công kẻ thù

Capcom luôn có một sự yêu thích đặc biệt với các nhân vật mạnh mẽ, giống siêu anh hùng, điều này dễ hiểu khi hãng đã có nhiều lần hợp tác với Marvel trong nhiều năm qua.

Thực tế, hãng có một linh vật “bí mật” nằm ngoài Mega Man, mang chính cái tên của công ty: Captain Commando, viết tắt là CapCom.

Tựa game duy nhất mang tên Captain Commando được phát hành cho SNES vào năm 1995, bốn năm sau khi ra mắt bản game thùng. Đây là một game đi cảnh đánh đấm (beat ’em up) cổ điển, nhưng điểm thu hút lớn nhất là các nhân vật.

Bạn có Captain Commando, trang bị vô số vũ khí phun lửa và điện, cùng với một ninja, một xác ướp cầm dao, và một em bé cưỡi robot. Đó là sự kết hợp kỳ quặc đầy hành động tạo nên một trải nghiệm tuyệt vời vào một buổi chiều nắng đẹp của thập niên 90, và nói chung là một game đi cảnh giải trí thú vị.

Ngoài những lần xuất hiện trong hai game Marvel vs. Capcom đầu tiên, Captain Commando chưa có vai trò playable nào khác. Thật đáng tiếc, vì tác giả bài viết gốc đã rất yêu thích game của anh chàng này khi còn bé, và rất muốn được chơi lại Captain Commando một lần nữa.

3. Live A Live

Hãy Chơi Bản Cũ Hoặc Bản Mới, Chỉ Cần Chơi Nó

Robot Buriki Daioh chiến đấu với Great Inko trong Live A LiveRobot Buriki Daioh chiến đấu với Great Inko trong Live A Live

Trong kỷ nguyên SNES, Square đang có một chuỗi thành công rực rỡ với các bản phát hành JRPG, với những bộ óc xuất sắc nhất cho ra đời các tựa game kinh điển như Final Fantasy IV và Super Mario RPG.

Tuy nhiên, xen giữa những tựa game đó, có một JRPG nhỏ bé không được phát hành ở phương Tây, mặc dù đây sẽ là một tác phẩm định hình cho nhiều tên tuổi lớn trong ngành. Tựa game đó chính là Live A Live.

Tựa JRPG cực kỳ thử nghiệm này đặt bạn vào vai bảy người hùng khác nhau, mỗi người có cốt truyện và cơ chế gameplay riêng biệt. Ban đầu hơi khó để làm quen, đặc biệt là khi bạn phải thay đổi góc nhìn cho từng câu chuyện, nhưng toàn bộ game lại kết hợp với nhau một cách hoàn hảo.

Game này là tác phẩm đầu tay của Takashi Tokita, người sau này đạo diễn Chrono Trigger, cũng như là tác phẩm âm nhạc chính đầu tiên của Yoko Shimomura.

Ngoài ra, bài nhạc nền trùm của game, Megalomania? Vâng, nó chính là nguồn cảm hứng cho bài Megalovania của Undertale. Rõ ràng, tác giả bài viết gốc không thể chơi game này khi còn bé vì nó không được phát hành ở quê nhà, nhưng sau khi chơi bản remake năm 2022, ông nhanh chóng nhận ra Live A Live là một phần lịch sử trò chơi quan trọng đến nhường nào.

2. Parodius

Trở Nên Kỳ Quặc

Gameplay của tựa game bắn súng màn hình ngang ParodiusGameplay của tựa game bắn súng màn hình ngang Parodius

Trong những năm hoạt động mạnh mẽ hơn, một trong những thể loại “đinh” của Konami là game bắn súng màn hình ngang (sidescrolling shooters) như Gradius. Đó là những game đơn giản và thú vị, rất phù hợp để lấp đầy các khu game thùng.

Tuy nhiên, cả ở game thùng lẫn trên SNES tại gia, Konami đã trở nên “điên rồ” và kỳ quặc hơn một chút với series spin-off của Gradius, đó là Parodius. Tựa game này chỉ được phát hành ở Nhật Bản và các vùng PAL, nhưng tác giả bài viết gốc quen một người bạn giỏi “vọc vạch” console khi lớn lên, nên đã có cơ hội thử nó trên SNES.

Về gameplay, Parodius ít nhiều giống với Gradius. Bạn điều khiển một chiếc tàu nhỏ, đồ vật bay từ bên phải vào, và bạn bắn chúng. Sự khác biệt là bạn không chỉ bắn những sinh vật ngoài hành tinh nhỏ bé hay gì đó, bạn đang bắn những hình ảnh kỳ lạ và quái dị nhất mà bạn từng thấy. Parodius cực kỳ kỳ lạ, một cách đầy “hung hăng”, và cần phải tận mắt chứng kiến mới có thể tin được.

Một khoảnh khắc, bạn đang bắn những con chim nhỏ và cua trên bãi biển, khoảnh khắc tiếp theo bạn lại bay qua một thành phố và bị đe dọa bởi một vũ công biểu diễn khổng lồ. Chưa kể đến con bạch tuộc khổng lồ trong nhà tắm công cộng nữa.

1. Super Putty

Xứng Đáng Với Sự Kỳ Quặc Tuyệt Đối Của Nó

Hình ảnh gameplay của Super Putty, nhân vật chính là một khối chất dẻo màu xanhHình ảnh gameplay của Super Putty, nhân vật chính là một khối chất dẻo màu xanh

Có những tựa game rất khó để giải thích chỉ bằng lời nói. Có thể chúng có những khái niệm quá phức tạp, hoặc có thể gameplay của chúng chỉ thực sự có ý nghĩa khi bạn cầm tay cầm lên chơi.

Một tựa game SNES đặc biệt đáp ứng cả hai tiêu chí này là Super Putty, một game mà bạn vào vai một khối chất dẻo màu xanh đấm robot và “ăn” em bé. Tác giả bài viết gốc nghĩ là vậy.

Super Putty tạo cảm giác như một game mà các nhà phát triển không mấy quan tâm đến việc tạo ra một khái niệm thống nhất cho nó.

Chất dẻo (putty) có thể làm gì? Nó có thể co giãn, biến hình, và hấp thụ mọi thứ. Tuyệt vời, đó chính là game. Bạn có thể co giãn qua các nền tảng, biến hình để tấn công theo nhiều cách khác nhau, và nếu bạn làm phẳng mình xuống đất, bạn có thể hấp thụ bất cứ thứ gì bước lên bạn. Tại sao? Đừng hỏi, đó là lý do.

Dù Super Putty kỳ lạ đến mức nào, đó là loại kỳ lạ đặc biệt đáng để trải nghiệm, dù chỉ để nói rằng bạn đã từng chơi nó. Tác giả bài viết gốc đã chơi Super Putty khi lớn lên, và ông hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông dám chắc rằng mình không bao giờ quên được tựa game này.

Related Articles

Back to top button